Tìm trong trang

Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Không để mọi việc đi quá xa

Như mọi sự vật, hiện tượng trên trái đất, ngôn ngữ không hề ngừng vận động để phát triển. Sự phát triển này song cùng sự phát triển của nền văn minh của các dân tộc. Trên con đường phát triển đó, nhiều ngôn từ mới được sinh ra để giúp người ta diễn đạt hết ý nghĩ của mình. Nhiều từ vựng mới ra đời do vay mượn mà có. Có những nghĩa mới được sinh ra từ cùng một từ sẵn có. Có từ vựng được biến đổi, trại đi từ một nguyên gốc sẵn có rồi dần thay thế nó. Tất cả đều nhằm thích ứng với sự phát triển của con người. Bởi vậy, người ta mới gọi đó là sinh ngữ.

Tuy nhiên không phải lúc nào cái mới cũng tiến bộ hơn cái cũ. Những ngôn từ mà lớp trẻ hiện nay đang sử dụng phổ biến để chat với nhau trên môi trường Internet là một thí dụ. Nó làm hỏng đi sự trong sáng của tiếng Việt. Vấn đề này đã có nhiều bài viết tập trung mổ xẻ nên thiết tưởng ở đây không cần phải nói thêm. Bài viết này nhằm vào một hiện tượng ít người để ý nhưng không kém tầm quan trọng trong việc làm rối rắm vốn từ vựng tiếng Việt và theo đó ảnh hưởng không nhỏ đến sự trong sáng của tiếng Việt.

Từ lâu nay chúng ta đã quá quen với từ “thầy giáo”. Quen đến mức chúng ta không hề thấy có gì lấn cấn khi viết cũng như khi đọc. Thế nhưng chính sự quen thuộc đó làm cho không mấy người biết thực ra nguyên từ đó phải là “thày giáo”. Con đường để từ “thày” biến thành từ “thầy” thực ra khá đơn giản: đó là do phát âm. Cách phát âm từ “thày” của đồng bào miền Bắc khá nặng rất giống với từ “thầy” (điều này khác hẳn với đồng bào Nam bộ - gần giống với âm “thài” hơn). Dần dần qua thời gian, chữ “thày” được viết thành chữ “thầy” lúc nào chẳng ai hay. Tuy nhiên không phải tất cả các văn tự đều dùng chữ “thầy”. Chữ “thày” vẫn còn được dùng khá nhiều nhưng lại ít thấy trong văn bản hành chính hiện nay.

Một quá trình tương tự đã diễn ra để chữ “cọng” dần biến thành chữ “cộng”: “dấu cọng” đã trở thành “dấu cộng”, “cọng hòa” thành “cộng hòa”... Dấu mũ trên chữ o đã mặc nhiên được công nhận. Tuy nhiên, chúng ta không được phép dễ dãi để mọi việc đi quá tầm kiểm soát. Tình trạng phổ biến hiện nay là các từ vốn không có dấu mũ, thông qua cách phát âm, vô tình được ấn thêm cái dấu mũ trên đầu một cách rất tùy tiện. Chữ “màu sắc” đã trở thành “mầu sắc”, “bày tỏ” thành “bầy tỏ”, “nảy sinh” thành “nẩy sinh”, “cày cấy” thành “cầy cấy”, các “bảy”, “giày”, “mày” được viết thành “bẩy”, “giầy”, “mầy” v.v... và v.v...

Thậm chí, một số chữ thay vì dấu “ă” được hô biến thành dấu “â”, ví dụ: “lặp lại” thành “lập lại”, “lay lắt” thành “lây lất”, động tác “nhắp chuột” thành “nhấp chuột”...

Các sai lầm, dễ dãi này khiến cho từ vựng tiếng Việt của chúng ta trở nên lộn xộn, làm méo mó đi những quy tắc vốn có.  Nghiêm trọng hơn khi nó được dùng trong văn bản hành chính thuộc lĩnh vực hộ tịch, hộ khẩu. Tôi đã từng thấy một văn bản viết tên ông Nguyễn Văn Bảy thành Nguyễn Văn Bẩy. Mà theo quy định ngặt nghèo của tư pháp, Nguyễn Văn Bảy và Nguyễn Văn Bẩy không thể là một người.

Hãy trân trọng vốn từ tiếng Việt, đừng để mọi việc đi quá xa. Hoàn toàn đơn giản: chỉ cần không dễ dãi khi dùng từ.


BẢN QUYỀN BỞI LỆ ĐÁ

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Sai chính tả hay quá cẩu thả?

Đây là một trong hàng trăm "ca" pa nô tuyên truyền "đểu" đang có mặt trên từng cây số của đất nước ta. Trường hợp này có thể gọi là sai chính tả được không? Theo tôi, đây không phải sai chính tả mà là kết quả của thói dối trá phổ biến trong xã hội ta. Sai chính tả là kết quả của việc không phân biệt được đúng sai của từ ngữ. Ở đây, xét về logic, người ta (cả người làm lẫn kẻ duyệt) đã quá cẩu thả chứ không thể nhầm lẫn "nước" với "nớc". Tính cẩu thả này bắc nguồn từ cách làm đối trá, làm lấy được, làm ẩu đang phổ biến trong xã hội. Chẳng thà cẩu thả trong quyển tập, đằng này cả thằng trưng ra lẫn thằng có trách nhiệm cao hơn đều cẩu thả thì quả là nhục cho "đất nớc". (Ở đây thiết nghĩ phải giải thích thêm: làm ăn kiểu này chỉ xứng được gọi bằng thằng)


BẢN QUYỀN BỞI LỆ ĐÁ

Báo đài và chữ nghĩa(!?)



Xã hội ngày càng phát triển, theo đó ngôn ngữ cũng không ngừng tiến hóa để kịp thời diễn đạt những sắc thái mới. Văn học và báo chí là các lĩnh vực đi đầu trong việc thể hiện sự tiến hóa của ngôn ngữ. Tuy nhiên phổ biến hiện nay trên các phương tiện thông tin đại chúng xuất hiện một hiện tượng, chả thấy tiến đâu cả mà là biểu hiện một bước giật lùi về ngôn ngữ, đó là hiện tượng dùng thừa chữ.


Thừa chữ xét cho cùng không có hại cho ai, nó chỉ gây ra một sự khó chịu mơ hồ hay rõ nét tùy nhận thức mỗi người. Nhưng hiện tượng này nói lên thực trạng cẩu thả trong việc dạy, học và hành tiếng Việt hiện nay.

Trước tiên là việc xài chữ “những”, chữ “các” một cách vô tội vạ đàng sau một từ thể hiện số nhiều. Lên Google mà search rất dễ dàng tìm thấy vô số câu (!) đại loại như: “rất nhiều những gương mặt trẻ”, “quá nhiều những sai phạm” hay “cần nhiều các trang web hữu ích”... Thậm chí, còn có “nhà đài viên” nói “14 các em học sinh” nghe mà vô cùng nản. Khi viết rằng: “rất nhiều gương mặt trẻ”, “quá nhiều sai phạm” hay “cần nhiều trang web hữu ích” thì có đủ nghĩa không? Cũng như vậy, tại nơi tôi đánh dấu chấm than trên đây mấy dòng, viết là “vô số câu” thay vì “vô số các câu” đã là đủ chưa? Xin thưa là đủ rồi ạ. Vậy mà những câu chữ tương tự như trên lại xuất hiện nhan nhản trên báo, đài, khiến tiếng Việt chúng ta mất đi rất nhiều (những!?) sự trong sáng.

Khi đưa tin kết quả bầu BCH nhiệm kỳ VI của Liên đoàn bóng đá Việt Nam, một nhà đài đã mấy lần lặp lại cụm từ “tái đắc cử bầu lại”. Đã “tái đắc cử” lại còn kèm cái đuôi “bầu lại”? Sợ nhân dân không hiểu hay chính nhà đài không hiểu tiếng Việt?

Tường thuật một sự việc đang diễn ra như một cuộc thi đấu, một phong trào thi đua, người ta hay dùng cụm từ “đang tạm dẫn đầu”, “đang tạm xếp cuối”. Chữ “đang” ở đây đã nói lên được cái sự “tạm” rồi, đâu cần phải xếp chúng cùng nhau như vậy. Nói “đang dẫn đầu” hay “đang xếp cuối” là đã hoàn toàn đầy đủ. Cũng như vậy, nói “kết thúc hiệp 1, đội A dẫn đội B 2 – 1” có phải ai cũng hiểu đúng là hiệp 1 đã kết thúc và đội A đang dẫn 2 – 1 trước đội B không, hay thay vì vậy phải nói “kết thúc hiệp 1, đội A đang tạm dẫn đội B 2 – 1”. Ở đây là quá thừa luôn, thừa cả 2 chữ “đang tạm”. Trận đấu chưa kết thúc, còn cả một hiệp hai nữa, thì tỷ số 2 – 1 đó chẳng phải đã có nghĩa là đang, là tạm rồi hay sao?

Để minh bạch hóa những vấn đề thuộc sự quản lý của chính quyền, nhiều ý kiến cho rằng phải công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng để người dân biết. Tuy nhiên một số văn bản cũng như trên báo chí lại sử dụng cụm từ “công bố công khai”. Chữ công trong công bố đã có nghĩa là công khai rồi còn gì nữa. Dùng “công bố công khai” thực tình là một bước lùi nhận thức về ngôn ngữ, hay bên cạnh đó còn có việc gọi là “công bố bí mật” nữa?
Gần đây, nhiều phát thanh viên của Đài truyền hình Việt Nam còn dùng 1 cụm từ nghe còn khó chịu tợn nữa, đó là “vượt trội hơn hẳn”. Nếu đã “vượt trội” rồi sao còn kèm “hơn hẳn” nhỉ? Chắc là để “khuyến mại”(!)

Vậy đó. Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, không cần phải làm gì cao siêu, hãy đừng tỏ ra sính chữ là đủ.


BẢN QUYỀN BỞI LỆ ĐÁ